rồi tất cả sẽ qua đi trong mờ nhạt
Có câu nói rằng "hãy cảm nhận đau khổ đến tận cùng, rồi mọi thứ sẽ qua đi trong mờ nhạt!" Tôi chợt nhận ra rằng, bí ẩn của cuộc sống cũng chính nằm ở chỗ biết cảm nhận thấu đáo những gì đến đi trong tâm mình. Không chối bỏ, không buông xuôi, đơn thuần là quan sát, cảm nhận, thấu hiểu bằng thái độ trong sáng trong giờ phút hiện tại thì cuối cùng mọi thứ đều qua đi trong nhạt nhòa.
Xưa kia, khi đối diện với một nỗi đau nào đó, tôi luôn mong nó đi thật nhanh. Nhưng cũng vì mong cầu này, mà nỗi đau dường như dài dai dẳng. Sau này, tôi nhận ra, chính vì hướng đến một tương lai không còn đau, nên tôi vô tình tạo ra thời gian tâm lý, và bị mắc kẹt trong chính thời gian tâm lý ấy. Cũng có khoảng thời gian bản thân mong ngóng chờ đợi cuộc gặp với những con người mà mình thương yêu, và chính thái độ hướng tâm đến tương lai này cũng tạo ra thời gian tâm lý khiến ta có cảm giác như quãng chờ mong trải dài vô tận.
Thời gian có tính tương đối vì nó tùy thuộc vào thái độ của mỗi người trước mỗi vấn đề mà họ đang cần đối diện. Nếu tâm nghĩ ngợi về quá khứ, hay hướng đến tương lai, nó cũng đang tự tạo ra thời gian, từ đó khiến tinh thần mỗi người sẽ trở nên bất an và đầy phiền não. Nhưng nếu tâm biết trọn vẹn với ở đây và bây giờ, thì họ sẽ cảm thấy thời gian dường như không hề tồn tại. Vậy có lẽ là, thái độ của chúng ta tạo ra thời gian chăng!? Nếu thái độ đúng tốt, thì thời gian dường như là ảo. Nhưng nếu thái độ vô minh, thời gian đối với mỗi người lại có vẻ rất thực, và có khi đầy ám ảnh.
Suy cho cùng, sự có mặt của đời sống là để nhắn nhủ con người phải đối mặt với nó một cách trực diện mà không có bất cứ thái độ phán xét hay buông xuôi nào. Tôi chợt nhận ra, khi bản thân ngộ ra sự thật này, thì niềm vui hay nỗi buồn, đau khổ hay hạnh phúc đều trôi qua trong mờ nhạt, vì đơn giản là bản thân hoàn toàn đón nhận chúng, và không trao cho chúng một quan niệm hay đánh giá chủ quan nào. Thì khi đó, niềm vui được trọn vẹn là niềm vui, nỗi buồn được trọn vẹn là nỗi buồn. Chỉ có sự thêm thắt quan điểm trong mỗi người khiến mọi nỗi niềm không thể trôi qua một cách êm đẹp.
Có những cảm xúc, nỗi niềm thoạt đầu cảm tưởng như rất thật, rất mạnh, nhưng nếu biết lắng nghe, cảm nhận thấu đáo thì sẽ lại thấy chúng cũng rất mong manh vì sự sinh diệt diễn ra một cách liên tục. Có những người ta từng nghĩ rằng mình thật thương họ, nhưng rốt cuộc, lại chẳng còn thái độ thương yêu cũ kỹ ấy nữa. Có những người ta từng nghĩ ta thật sự ghét họ, nhưng rồi thì, mọi yêu ghét cũng trôi qua trong nhạt nhòa. Để chỉ còn lại một tâm hồn rỗng lặng, tịch tịnh, nơi mọi cung bậc nhị nguyên chẳng thể chạm vào và làm xáo trộn.
No comments:
Note: Only a member of this blog may post a comment.